“Cảm ơn các bác làm gì, là bọn bác phải cảm ơn cháu đấy. Tiểu Tô, phẫu thuật này của cháu là một sự nghiệp vĩ đại, sau này khoa ngoại của bệnh viện quân y Tây Nam chúng ta đều phải cảm ơn cháu đấy.”
“Chủ nhiệm, đây cũng là việc cháu nên làm. Cháu với các bác sĩ khác đều dâng hiến cả một đời cho y học, bây giờ cháu chỉ là đang đi trên con đường mà mọi người đã đi qua mà thôi. Mọi thứ mà cháu làm đều là việc mà vô số các nhân viên y tế khác đã làm qua.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy so với những người khác, thì một người làm ngành y được sự giúp đỡ của hệ thống như cô đây vẫn kém hơn rất nhiều. Ít nhất mọi người vẫn luôn kiên trì trong tình huống chưa biết kết quả, còn cô thì biết kết quả rồi, đương nhiên càng kiên trì dễ dàng hơn. Cho nên không thể kiêu ngạo tự mãn, còn cần phải nỗ lực nhiều hơn. Nếu không thì thật có lỗi với sự khen ngợi của mọi người dành cho cô.
Chủ nhiệm Chu vui mừng nhìn Tô Thanh Hòa, bây giờ ông ta cảm thấy rất may mắn, bản thân lúc đầu vì mối quan hệ với bạn học cũ, đồng ý nhận Tô Thanh Hòa đến bệnh viện, nếu không thì đã bỏ lỡ mất một hạt giống xuất sắc như thế này rồi.
Rửa mặt xong, Tô Thanh Hòa đích thân đến kiểm tra cho bệnh nhân, người thân của bệnh nhân ở bên ngoài vẫn luôn căng thẳng nhìn vào phòng bệnh, lại không thể vào được. Nhìn thấy Tô Thanh Hòa đến, cả nhà đều muốn đến cảm ơn Tô Thanh Hòa. Vợ của bệnh nhân còn kéo các con định quỳ xuống trước mặt Tô Thanh Hòa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây