Cố Trường An đỏ mắt cắn một cái: “Ngon quá.”
Thanh Miêu Nhi thật sự quá dịu dàng.
Dịu dàng tới mức anh không có thời gian để buồn.
Hai người ăn miếng bánh đã nướng chín xong lại nạo sạch phần cháy khét trên miếng bánh nướng hỏng, tiếp tục ăn. Bây giờ lương thực rất quý, huống chi là bột mì thế này, tuyệt đối không thể lãng phí.
Hài lòng ăn xong bữa tối, hai người tắm rửa rồi lên giường nằm nói chuyện phiếm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây