Cố Trường An nhìn Tô Thanh Hòa, sau cùng chỉ mấp máy môi: “Thanh Miêu Nhi, anh xin lỗi. Anh không có cách nào đảm bảo với em được. Anh lên chiến trường rồi thì điều anh có thể làm chính là liều mạng với kẻ địch, anh phải bảo vệ mỗi một tấc đất của chúng ta. Anh không chỉ quan tâm bản thân anh được. Nhưng mà anh sẽ tăng cường huấn luyện, cố gắng đổ nhiều mồ hôi, đổ ít máu.”
Mắt Tô Thanh Hòa càng thêm đỏ hơn, sau đó cô vẫn mím môi chặt, không khóc. Ngược lại cười nói: “Thế anh ít nhất… phải giữ mạng mà quay về, chỉ còn một hơi thở, em cũng cứu anh được.”
Lần này Cố Trường An cười rồi: “Được. Cái này thì anh đảm bảo. Nhất định phải về gặp em.”
Tô Thanh Hòa chỉ vào trán anh, sau đó ngồi nhìn khuôn mặt vẫn rất có sức sống của anh.
Cuối cùng cô cũng biết cái khó lớn nhất của một quân tẩu, không phải một người đành chịu cô đơn ở nhà giữ nhà, mà là sự bận tâm đối với người đàn ông chiến đấu anh dũng và đẫm máu ở bên ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây