Những người khác bị Cao Tú Lan ảnh hưởng, tâm trạng cũng trở nên rất nặng nề, đám trẻ con cũng lau nước mắt.
Trong lòng Tô Thanh Hòa cũng luyến tiếc người nhà, thế nhưng cô cũng biết, vẫn sẽ có một ngày như vậy. Cô không có khả năng trốn mãi ở trong huyện: “Mẹ, anh, chị dâu, còn có Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Đại Bảo, Nhị Bảo và cả Tam Bảo chưa sinh ra nữa. Mọi người yên tâm, con đi tới Tây Nam làm bác sĩ không có nguy hiểm đâu. Bác sĩ đều ở trong bệnh viện, hơn nữa việc con làm đều là những chuyện có ý nghĩa, là đi chữa bệnh cứu người giúp người ta cả, ở biên cương có nhiều quân nhân bảo vệ quê hương chúng ta như vậy, con cũng phải dùng cách của mình để bảo vệ mọi người.”
“Con thật sự giống y như cha con vậy…” Cao Tú Lan che miệng, lau nước mắt, lúc trước chồng bà muốn đi dẫn đường, bà không cho đi vì nguy hiểm biết bao, nhưng ông lại càng muốn đi.
Ba đứa con trai đều không giống cha, ngược lại đứa con gái này học theo.
Buổi tối, Cao Tú Lan nằm trong phòng cầu nguyện với cái lu: “Đại Căn à, ông nhất định phải bảo vệ Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta đấy, nếu như con gái nhà chúng ta xảy ra chuyện gì, thì tôi và ông ly hôn luôn, bà đây không sống với ông nữa, ông cũng nhất định phải nhớ lời tôi đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây