Trong sân, một đám nữ đồng chí cả già lẫn trẻ cũng không sợ lạnh, mà đều ôm một cái chậu than nhỏ, ngồi trong sân nghe Cao Tú Lan diễn thuyết.
Cao Tú Lan đứng trên một chiếc ghế, gương mặt lạnh đến đỏ hồng, những vẫn rất có tinh thần: “Cho nên mọi người nghe tôi nói chỉ có chuẩn không có sai đâu, nhất định phải xóa nạn mù chữ, nhất định phải học hành, đừng nghe đám đàn ông lừa các bác, cái gì mà chỉ cần chủ nhà đi học chữ, còn đàn bà không cần học, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà đều cho đám đàn ông bọn họ hết. Phụ nữ chúng ta có thể làm được rất nhiều chuyện, biết xưởng dệt ở huyện không, nơi đó đông nghìn nghịt, toàn là đàn bà con gái, đều là nữ công nhân cả, người ta kiếm tiền lương, ăn lương thực cung cấp!”
Đám phụ nữ bên dưới nghe đến hăng say.
Đối với bọn họ mà nói, công nhân nữ trong thành phố và bọn họ không cùng một thế giới. Công nhân nữ có đơn vị, có ăn có uống có tiền lương, còn có thể ở ký túc xá, không cần dựa vào đàn ông nuôi, nếu đàn ông không tốt, thì bọn họ có thể không nghe theo đàn ông.
Tô Thanh Hòa cảm thấy bản thân không nên làm phiền mẹ mình diễn thuyết, thế nhưng cô thực sự quá lạnh rồi, cho nên mới chậm rãi đẩy cửa, định lén lút đi vào nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây