Hồ Tuệ Lan gào khóc nói: “Nhưng không phải các cô là liên đoàn phụ nữ sao, tôi cũng là phụ nữ cơ mà, bây giờ tôi gặp chuyện khó, tôi không tìm các cô thì tìm ai?”
Mẹ Cố kéo bà ta, nói: “Bà nói những chuyện này với bọn họ làm gì, hai chúng ta đang nói chuyện cơ mà. Bà không biết đâu, phụ nữ chúng ta khổ quá, con trai nuôi lớn rồi đều lập gia đình, không còn quan tâm đến những bà lão như chúng ta nữa, đúng rồi, con nhà bà bao nhiêu tuổi rồi?”
Hồ Tuệ Lan: “… Thằng cả 23tuổi, thằng hai 20, thằng út thì 17.”
Mẹ Cố mang vẻ mặt tức giận xen lẫn đồng cảm: “Ôi trời, bà nói xem, cả đời này bà cũng đã quá không dễ dàng gì rồi, con nuôi lớn đến vậy, bà còn quan tâm nhiều như vậy làm gì, nhà tôi thì tôi đã sớm mặc kệ rồi, thằng nhỏ nhất 18 tuổi đã đi làm lính, thằng cả, thằng hai mỗi tháng đều hiếu kính tôi, muốn tôi quan tâm bọn chúng là chuyện không có khả năng. Bà nói xem, tôi đã sinh ra và nuôi lớn chúng như vậy, tôi có mệt hay không, mà còn muốn tôi quan tâm đến công việc của bọn nó, đó là chuyện không có cửa đâu nhé. Bà cũng thiệt tình, quản nhiều như vậy làm gì, con trai có nuôi lớn hơn nữa thì cũng chạy theo vợ nó hết thôi, quan tâm công việc của con trai, đó đều là chuyện mà chỉ lũ ngốc mới làm!”
“…” Hồ Tuệ Lan không nghe nổi nữa, cảm thấy lần gặp gỡ này đầu óc không được tỉnh táo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây