Mẹ Cố ấm ức đáp: “Nhưng tôi chột dạ.”
“Chột dạ cũng vô dụng, mau chóng bù khuyết đi.”
Sáng ngày hôm sau, ăn xong cơm sáng, Tô Thanh Hòa định về công xã Lâm Hà từ sớm.
Trong lòng mẹ Cố không nỡ, bà còn định chăm con dâu mình cho thật tốt, nhưng phía bên nhà mẹ đẻ chắc chắn cũng nhớ cô, vì thế bà mau chóng nhét đồ bổ ở trong nhà vào túi của Tô Thanh Hòa: “Con nhất định phải ăn hết nhé, không được phép không ăn!” Mẹ Cố hiếm khi nghiêm khắc, nói.
Tô Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây