Tô Thanh Hòa nhìn cô ta kích động như vậy, cảm thấy nếu như mình cứ đi như vậy, khi trở về ký túc xá vẫn sẽ bị cô gái này quấn lấy mất.
Nhưng kêu cô đi an ủi cô gái này, thì cô cũng không thể làm được, quan hệ của bọn họ lại không tốt, hơn nữa bình thường còn châm biếm mình vài câu, mình đã bận quá rồi, không có thời gian lằng nhằng với người ta, nhưng cũng không có nghĩa cô có thể đi an ủi người ta, và nói những lời dễ nghe gì đó.
Vì thế cô ngẩng đầu, nhìn Lưu Đan với ánh mắt nghiêm túc và sâu lắng: “Bởi vì tâm của cô không nằm ở học hành.”
Lưu Đan lắc đầu: “Cô nói lung tung, tôi vẫn luôn học, tôi rất cố gắng học.”
Tô Thanh Hòa mỉm cười, đáp: “Tâm của cô nằm ở phương diện học tập, vậy tại sao cô còn thời gian nhìn chằm chằm vào tôi chứ? Sao cô còn có thời gian tìm cơ hội phân cao thấp với tôi? Mỗi lần tôi đều coi như không biết, cũng không phải tôi không so đo, mà là bởi vì tâm của tôi đều nằm ở phương diện học hành hết, sẽ không phân tâm đi nhìn chằm chằm vào cô, hay so đo với cô. Nếu như tâm của cô thật sự ở mặt học hành, vậy chuyện bây giờ nên làm chính là ôm sách cố gắng học, bù đắp toàn bộ những chỗ mà mình chưa học tốt, mà không phải là tìm tôi hỏi những câu vô dụng như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây