Hai tay Tô Thanh Hòa đang dắt xe, ngạc nhiên đến độ suýt nữa thì buông tay ra. Hiệu suất này vô cùng cao rồi! “Bác Trương, bác nhìn thấy ư, có chắc không?”
“Chứ còn gì nữa, bác chính là phần tử tích cực đó, chính bác tố giác mà.”
Ông Trương ra vẻ tự hào như thể hạ bệ được một vị bí thư huyện ủy là niềm vinh quang vĩ đại vậy. Chẳng qua Tô Thanh Hòa biết ông Trương đang khoác lác, cùng lắm là cung cấp manh mối cho người ta, tố giác ở đâu ra? Ông Trương là người lõi đời gió chiều nào theo chiều đó, sẽ không chủ động tố giác, nhưng giậu đổ bìm leo thì có khả năng. Mà dù vậy, Tô Thanh Hòa vẫn ra vẻ thán phục giơ ngón tay cái lên với ông ta: “Bác đúng là người chính trực, là một lão đồng chí dám nói sự thật, cháu bái phục!”
“Chắc chắn rồi, thực ra bác vẫn còn nhiều chuyện chưa kể hết lắm, nhưng người ta đợi không nổi nữa, chứ không thì bác còn kể tiếp.” Ông Trương ra chiều tiếc nuối.
Tô Thanh Hòa nghĩ nếu đợi ông Trương kể hết thì chắc là muộn rồi. Kiểu hiệu suất như vậy còn kiếm đâu ra được nữa chứ. Cô cười nói: “Lần sau có dịp bác lại kể tiếp là được rồi. Lão đồng chí dám nói thật như bác xứng đáng để lớp trẻ chúng cháu noi theo. Thôi bác làm gì thì làm đi nhé, để cháu về thuật lại cho cha mẹ nghe sự tích vinh quang của bác.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây