Hiện giờ vừa nhìn cô đã thấy thoải mái, nghe cô nói lại càng cảm thấy có sinh lực.
Tô Thanh Hòa đứng trên đài nhìn đoàn người đang dùng ánh mắt thẳng tắp mà nhìn mình chằm chằm, kiên trì bất chấp bình tĩnh cười với mọi người, hắng giọng nói: “Tôi cũng không biết nói gì cho hay, sau khi tôi đến huyện thành thời gian trở về thôn cũng bớt đi rồi. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn không buông bỏ được. Tôi luôn nhớ đến chuyện năm ngoái mọi người phải gặm vỏ cây ăn đất vàng. Mới đầu năm nay tôi đã thấy mùa màng như này, trong lòng vô cùng lo lắng chẳng yên, lại nghe nói bởi vì năm trước khó khăn, năm nay hạt giống được phát xuống ít hơn, tôi nghĩ thế này thì phải làm sao đây, năm nay mọi người còn chờ bội thu ăn lương thực đấy. Tôi không có năng lực, không giúp được mọi người lo việc bề bộn, cũng không thể biến ra hạt giống. Gấp gáp cả đêm ngủ không yên, trong miệng cũng nổi nhiệt. Tôi nghĩ như vậy thì không ổn, muốn cho các phụ lão hương thân đều có thể ăn một miếng cơm, muốn cho mọi người có thể sinh sống khỏe mạnh mà cùng nhau vượt qua cảnh gian khổ khó khăn. Thế nên tôi không quản ngày đêm tìm kiếm tư liệu. Đọc rất nhiều sách......”
Cô vừa nói vừa duỗi hai cánh tay ra khoa tay múa chân một hồi. Trong đầu hình dung ra rất nhiều dáng vẻ trong sách. Dù sao lần trước vì để diễn kịch, đúng là cô đã đọc không ít sách. Tiếc rằng khi ấy không có hệ thống hỗ trợ, nhồi nhét chữ vào đầu mà không thèm suy nghĩ, nên là chẳng nhớ kỹ được gì.
Cao Tú Lan ở dưới nói lớn: “Nghe thấy chưa, tôi có khoác lác bao giờ, Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi phải đọc nhiều sách, đều là vì các người, thế nên con bé mới không quản ngày đêm mà kham khổ đọc biết bao nhiêu là sách. Con bé phải ngồi trong một cái phòng toàn sách là sách kia kìa.”
Tô Thanh Hòa ở trên đài hướng về phía mọi người nói: “Tôi có một niềm tin, chúng ta không thể tiếp tục gặm vỏ cây được. Chúng ta phải sống cho thật tốt!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây