Cố Trường Bình ho khụ khụ, cười nói: “Thanh Hòa, là anh nói. Nhờ chủ nhiệm Lưu của ban vật tư nên anh mới biết chuyện này, ông ấy nói người của quán ăn đều biết. Cũng trách bình thường mọi người ít quan tâm đến em.”
Người của quán ăn đều biết? Tô Thanh Hòa tuyệt vọng, sao cô lại không biết?
“Chuyện đó, không phải đâu, thật ra con không có ý định gì khác, con không đi học cũng được, con sẽ tự đọc sách.” Cô không hề muốn đi học một chút nào, huhuhu, còn đi học lớp buổi tối nữa chứ, ôi mẹ ơi, vừa làm vừa học. Hồi trước đi học đại học cô có đi phát tờ rơi, đi đến nỗi chân cô nhũn cả ra, khó khăn lắm thì học được viết tiểu thuyết mới được giải phóng, giờ thì phải vừa làm vừa học... Mệt chết mất!!!
Mẹ Cố kéo tay cô: “Thanh Miêu Nhi, chúng ta là người một nhà, con đừng khách sáo. Cha con đã sắp xếp đâu vào đó rồi, con cứ đi học đi. À phải rồi, con muốn học ngành gì ấy nhỉ, hay là học kế toán nhé, ngành này tốt lắm.”
Phó huyện trưởng Cố nói: “Thật ra học về kỹ thuật cũng rất được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây