Sắc mặt ông ta lập tức cười như hoa: “Ôi, sao Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta lại đến đây thế? Cháu vừa từ huyện thành về đấy à? Hai ngày trước mẹ cháu tới gặp bác, bảo cháu lên huyện thành làm việc rồi. Mẹ cháu thật sự không đành lòng, khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem.”
Tô Thanh Hòa: “...”
Không biết đó là cảm xúc thật của mẹ mình hay là tới trước mặt bác diễ nữa, Tô Thanh Hòa cũng không biết nên có phản ứng gì, dứt khoát kéo bác mình: “Bác, bác ra ngoài đi.”
Cao Phúc Sinh lập tức cười híp mắt ra ngoài cùng cô: “Chậc, cháu gái của bác muốn nói gì đây? Có phải thiếu thứ gì, muốn cái gì thì nói với bác, bác sẽ đi tìm cho cháu.”
“Sao lại thế được chứ, cháu có đồ cho bác này.” Tô Thanh Hòa cười, lấy ra một cái túi vải từ trong túi đeo lưng, bên trong chứa hai cái cặp lồng: “Bác cả, cháu đem mấy món ăn về cho bác và bà ngoại, đều là đồ ngon đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây