“...... Mẹ ơi, không cần đâu, con có tiền lương mà. Con ở trong nhà, mang đồ ăn về nhà cho mọi người ăn chung cũng là lẽ đương nhiên. Chúng ta là người một nhà mà.” Tuy rằng cô có lười, nhưng mà cũng không phải cái gì cũng không lấy ra.
Đấy không phải lười, mà đấy là ích kỷ. Cô ăn chùa uống chùa trong nhà họ Cố, việc gì cũng không cần làm, mang đồ về nhà cũng là phải phép.
Mẹ Cố lại không tán đồng với suy nghĩ của cô, bà nhét tiền vào trong túi cô: “Dù sao cũng cho con cầm tiền này xài đấy. Tiền này để ở chỗ của mẹ cũng chẳng để làm gì, con cầm mà tiêu, muốn mua gì thì mua. Cha con vừa mới cố ý giao cho mẹ, để cho con đừng tiết kiệm. Coi nơi này là nhà của mình. Con là đứa bé ngoan, mẹ quý con lắm. Anh trai chị dâu con đều không tri kỷ bằng con đâu.”
Nghe lời mẹ Cố nói, đôi mắt và cái mũi Tô Thanh Hòa đều ê ẩm hết cả lên.
Đừng nói là thời đại này, ngay cả về sau, cha mẹ chồng như vậy chạy đi đâu tìm được đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây