Trong huyện thành cũng chỉ có một quán cơm Quốc Doanh. Nơi này không quá lớn, với cảm nhận của Tô Thanh Hòa, thật ra thì không khác lắm so với quán ăn bình thường, đại sảnh phẳng rộng, đặt bàn tròn lớn. Trên bàn để ống trúc đựng đũa trang trí. Tiếp đó mặt tường khuất phía sau có một cái cửa sổ, chỗ đó là nơi mọi người lấy thức ăn.
Việc của Tô Thanh Hòa chính là ngồi ở trước ô cửa sổ này, lấy tiền và phiếu, chờ đầu bếp làm xong đồ ăn thì ở đó gọi to nhắc người ta lại đây bê đồ đi… Đúng vậy, bây giờ đến quán cơm ăn, đừng mong chờ phục vụ bưng qua cho anh. Thái độ tốt thì cho một khuôn mặt tươi cười là phục vụ tận tâm lắm rồi.
“Ồ, Trường Bình đến rồi hả, tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy.” Người đàn ông trung niên cười đi đến. Trông cũng xấp xỉ tuổi Cố Trường Bình cùng lắm thì hơn mấy tuổi.
Cố Trường Bình cười nói: “Em dâu em hôm nay mới đến đây, vừa mới đến em đưa ngay qua đây đấy.”
Sau đó nói với Tô Thanh Hòa: “Đây là chủ nhiệm Lưu, chủ quán cơm Quốc Doanh, chuyên quản việc thu mua nguyên liệu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây