Nhưng người nhà của bọn họ đa phần đều ở nông thôn, người nhà rất nhiều năm cũng không ra ngoài một lần, lại thêm không biết chữ, không biết gửi đồ như vậy. Hơn nữa trong nhà nghèo đến mức ăn còn không đủ no, làm sao có thể gửi cái gì cho bọn họ được, mỗi năm được một lần là tốt lắm rồi. Trong số bọn họ có người đã đi lính năm sáu năm cũng không về nhà một lần, đồng thời không liên lạc với người nhà, bây giờ cũng bị Cố Trường An khơi gợi nỗi nhớ người nhà.
Cố Trường An thấy dáng vẻ hâm mộ của mọi người thì đắc ý, lại có chút đồng tình. Anh nhớ tới lúc trước mình ăn dê nướng nguyên con, một miếng thịt cả đám người đều chia nhau ăn.
Anh đau lòng nhìn thịt khô và cá khô của mình. Cũng may Thanh Miêu Nhi làm cho anh rất nhiều. Vì vậy anh cầm túi thịt khô nói: “Mọi người cũng nếm thử đi, vợ tôi làm đó, tay nghề đặc biệt tốt! Người bình thường không biết làm đâu!”
Lão Dát Tử xua tay: “Cậu tự giữ lại ăn đi. Đồ tốt người nhà gửi tới, không biết chừng nào lại gửi nữa, cậu giữ lại mà ăn dần.” Đồ tốt như vậy, bọn họ cũng không dám ăn.
“Thanh Miêu Nhi của tôi sẽ gửi cho tôi tiếp!” Cố Trường An vẻ mặt chắc chắn nói, sau đó chia thịt khô cho bọn họ, mỗi người nhét một miếng: “Nếm thử đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây