Mắt thấy trong nhà bị móc rỗng, mà bà ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hết lần này tới lần khác, không thể nào ngăn cản, cảm giác này thật sự quá tuyệt vọng... Vì vậy bà ta nhìn về phía hai người em chồng khác.
Hai người em chồng này mới là em chồng bình thường, sau khi lập gia đình thì chính là người ngoài trong mắt bà cụ.
Bà ta vừa bỏ bún mọc vào nồi, vừa nói: “Tú Hồng, Tú Cúc, không phải chị nói gì đâu, chị cũng cảm thấy bất bình thay hai cô thôi. Hai cô nói xem, mẹ cũng quá thiên vị rồi, cái gì cũng không cho hai cô, đều cho Tú Lan cầm đi, người làm chị dâu như chị cũng không ưa. Nhưng chị dù sao cũng là con dâu, không tiện nói nhiều. Hai cô là con gái ruột của mẹ, có gì không ưng thì nên nói với mẹ, không thể để bà làm vậy được. Hoặc là cho hết, hoặc là không cho!” Trọng điểm đương nhiên là câu cuối cùng.
Cao Tú Hồng cười ha ha, bà ta còn không biết lòng dạ chị dâu mình sao? Nếu là lúc trước bà ta còn hồ đồ, có thành kiến với Tú Lan thì nhất định sẽ tính toán cùng chị dâu của mình. Nhưng bây giờ không được, Tú Lan là em gái ruột cho bà ta thức ăn cứu mạng! Người chị dâu này lúc trước lại chẳng cho bà ta được cái gì.
Bà ta cố ý buồn bực nói: “Làm sao em so với Tú Lan được, đồ Tú Lan mang về nhiều hơn bọn em. Hơn nữa, đó là em gái ruột của bọn em, mẹ thương nó thì thương thôi. Tú Linh ở khá xa, mấy năm nay cũng không trở về. Nó nhỏ nhất, không thương nó thì thương ai?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây