Cố Trường An không nhận ra sự kỳ lạ của người nhà, ăn từng ngụm từng ngụm thịt kho tàu và cơm gạo trắng, sung sướng tới mức mắt bất giác híp lại, dựa vào ghế mà thở dài.
Thoải mái quá, đây mới là cuộc sống của con người chứ...
Mẹ Cố thấy anh như vậy thì đau lòng cực kỳ, lập tức kêu chị dâu cả Cố mang nước mật ong tới. Trường An thích uống cái đó.
Ăn no, hơn nữa uống được nước mật ong ngọt ngào, Cố Trường An mặt mày tươi cười.
“Trường An, sao tự nhiên con lại về?” Phó huyện trưởng Cố bên cạnh bưng chén trà hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây