Dù sao thì sau khi về thăm nhà trở lại quân khu cũng phải ra biên cương canh giữ, dù gì chăng nữa thì cũng phải cho người ta về gặp mặt gia đình.
Tất nhiên đây là bí mật quân sự, không thể tiết lộ.
Dùng dằng một hồi mới tới thời gian ăn cơm, Cố Trường An tự cổ vũ tinh thần, đi ăn cơm. Trong đầu nghĩ dù sao cũng vẫn còn sớm, nói không chừng đến lượt anh ra chiến trường thì thế giới đã hòa bình rồi nhỉ?
Tiến vào nhà ăn, rốt cuộc ăn được một bữa cơm gạo lứt thơm phưng phức, có thêm hai miếng thịt… không có cơm trắng và bát mì gạo như trong tưởng tượng… có điều thế này cũng là tốt lắm rồi.
“Đợi sau này đi ra ngoài làm nhiệm vụ, thì sẽ được ăn ngon hơn. Tôi rất hâm mộ những người được đi ra ngoài.” Có người lĩnh cũ lúc ăn cơm không khỏi cảm khái: “Đi ra ngoài tùy tiện lượn một vòng rồi về, còn có thể được ăn ngon, mỗi bữa đều được ăn thịt. Các cậu biết không, bọn họ đi đến khu Tây Tạng ấy, mỗi bữa đều ăn dê nướng nguyên con!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây