Cao Tú Lan thấy con gái không tiện lên tiếng, lập tức hỏi: “Anh à, không quan tâm có phải quân nhân hay không, điều kiện gia đình thế nào? Không thể nghèo quá, đừng cho là em không biết nhé, có một số người ở trong nội thành còn không bằng nông thôn chúng ta đâu, mọi người chen chúc trong một căn phòng. Nghĩ đến đó thật khiến người xấu hổ.”
“Bảo là con trai của một cán bộ trong huyện, đứng hàng nhỏ nhất, em nói xem điều kiện có tốt hay không? Lần này bí thư Hách đi công tác ở huyện, đúng lúc gặp được chị dâu người ta, người ta thuận miệng hỏi một câu. Người như vậy mở lời, không ít người công xã nhìn chằm chằm đâu. Dù sao cũng là gia đình cán bộ, trong nhà không phải cán bộ thì là công nhân, không thiếu ăn. Người ta đang muốn tìm một nàng dâu đảm.”
“Ôi chao, tính tình Thanh Miêu Nhi của chúng ta rất tốt!” Cao Tú Lan vui sướng đập bàn: “Anh trai, anh quan tâm chuyện này một chút, để ý giúp Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta. Nếu cần gì cứ nói với em, đây là chuyện lớn cả đời của cháu gái anh đấy.”
Cao Phúc Sinh nghe xong chợt cảm thấy áp lực, thật ra ông ta chỉ đến đây nói vài câu, chứng tỏ mình có quan tâm thôi, thế nhưng cạnh tranh lớn như vậy, luôn cảm thấy không chắc chắn. Người ta muốn tìm nàng dâu nông thôn, nhất định là muốn cưới về chăm sóc hầu hạ cả nhà, Thanh Miêu Nhi nhà bọn họ… Một lời khó nói hết.
Tô Thanh Hòa cũng lên tiếng: “Bác à cháu không gấp, cứ từ từ tìm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây