“Đứa nhỏ này, nói gì vậy chứ.” Cao Tú Lan ngượng ngùng nóng mặt, nhưng không ngăn được khóe môi và đuôi mày đang nhếch lên vui vẻ: “Quan tâm ông ấy cho ai làm gì, dù sao mai mẹ cũng làm cho con ăn.”
Tô Thanh Hòa vội nói: “Mẹ để con làm đi, con muốn phụ giúp mẹ.” Đây chính là món ăn thứ hai để sát hạch đấy. Vì tích góp ít cá cùng đồ ăn kèm này, cô đã lâu rồi không đổi lương thực, cũng may nhà còn kha khá lương thực, trong không gian trữ vật của hệ thống còn tồn hơn mấy trăm cân lương thực, chưa đến mức khan hiếm lương thực. Vào thời điểm này, Tô Thanh Hòa cảm thấy hệ thống như muốn hố mình vậy, trong niên đại vật chất thiếu thốn, cô muốn khảo hạch còn phải tự mình tích góp nguyên liệu.
Cao Tú Lan cảm động đến mức sống mũi cay cay, thấy mình hạnh phúc vô cùng. Chồng thương bà, con gái cũng hiếu thuận làm sao.
Điều duy nhất không vui là vì gạt mấy thằng con vô tích sự kia mà bà phải lên thị trấn một chuyến.
Chẳng qua cũng lâu rồi không lên thị trấn, đi thăm thú một vòng cũng được, nhân tiện mang thóc đi đổi khoai sắn về ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây