Bà cụ Cao không hài lòng: “Cần gì phải biết làm mấy cái việc đồng áng đó chứ, ở nhà con bé cũng chẳng phải làm gì, về nhà chồng cớ sao phải làm. Bảo anh tìm, chính là tìm cho cháu nó nhà nào không bắt nó phải làm việc gì cả, để nhà họ nuôi con bé. Nhà điều kiện khá giả, tốt nhất là nhiều anh em, con út trong nhà. Như thế sau này gả đi còn có anh chị dâu nuôi.”
“…” Cao Phúc Sinh mụ mị đầu óc, còn có nhà tốt như vậy hả? Ông ta sẵn sàng đầu thai làm con gái gả qua nhà đó.
Thấy Cao Phúc Sinh không nói gì, bà cụ Cao không mấy vui: “Anh có phải là cậu ruột của con bé không thế, Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta biết điều, vì để cho anh có thể diện, đến sau cùng con bé mới sinh ra. Kết quả ngay cả mặt cha cũng chưa được nhìn lần nào. Anh giống như cha con bé vậy. Sao anh không để tâm tí nào thế?”
“Mẹ à, những chuyện này con đều biết, chẳng phải con đang nghĩ xem nhà ai thích hợp ư. Con tính lên huyện thành nhìn xem sao, người trấn trên sao xứng với Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta chứ.” Quan trọng là biết tường tận gốc rễ, tình cảnh Thanh Miêu Nhi như thế nào, người ta đều tìm hiểu cả rồi…
Bà cụ Cao gật đầu: “Đúng thế, chỉ có người trong nội thành mới xứng với Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây