Pháo Thiên Minh cười mỉa mai, y vừa mới thử qua. Y đã chuẩn bị sẵn, một khi học xong, sẽ lập tức bảo Tinh Ảnh dùng hết mười thành nội lực đưa A Châu quay lại Thiếu Lâm, chỉ cần bảo toàn tính mạng của cô ấy, sau này muốn vãn hồi gì cũng có thể từ từ tính toán.
“Phạn văn là ngôn ngữ cổ đại ban đầu của tiếng Phạn Ấn Độ, các chữ cái trong đó gọi là chữ Devanagari. Muốn học ngôn ngữ này, vị tiểu đệ kia phải quay trở lại thế kỷ XIX. Tất nhiên cũng không hoàn toàn tuyệt đối, không ít nhà khảo cổ cũng biết một số ngôn ngữ, nhưng chắc chắn không đạt tới trình độ cấp 6. Nói tới cấp độ ngôn ngữ, ta thật tức giận... Sự tiến hóa ngôn ngữ ở các nước cổ đại tương đối giống nhau, duy chỉ có Trung Quốc giữ được đặc trưng hình vuông của chữ viết. Mặc dù trải qua... Đừng xem thường Tần Cối... Chế độ quan liêu... Xã hội phong kiến... Xã hội tư bản... Chứng khoán... Dầu khí Trung Quốc... Khủng hoảng tín dụng...” Vụ Trung Hoa nói liền một mạch.
Pháo Thiên Minh nhăn nhó hỏi: “Tiểu Hoa à, ngươi tốt nghiệp chuyên ngành gì vậy?”
“Tiến sĩ kép triết học và văn học Trung Quốc. Nói đến chuyện này, ban đầu ta...”
“À! Đĩa bay...” Mọi người khinh bỉ nhìn Pháo Thiên Minh, còn Vụ Trung Hoa đang nhăn mặt vì bị y lừa. Nhưng càng người cảm ơn Pháo Thiên Minh vì không khiến bọn họ nhớ lại thời sinh viên đau khổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây