Đoàn Duyên Khánh vẫn một mực im lặng bước đi, Pháo Thiên Minh đi theo sau, chỉ cần Đoàn Duyên Khánh dừng lại, Pháo Thiên Minh cũng dừng lại. Qua một giờ, Pháo Thiên Minh bắt đầu la lối: “Đói quá! Đói quá!”
“Vậy thì nghỉ ngơi đi.” Đoàn Duyên Khánh dừng bước, ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, lấy ra ít lương khô từ trong bọc. Dùng tay mở miệng ra, ném thức ăn vào trong, không thấy tiếng nhai chỉ nghe tiếng nuốt. Pháo Thiên Minh trố mắt nhìn, như thấy cái máy rút tiền sau khi nuốt thẻ ngân hàng vào thì im lặng không động đậy. Đoàn Duyên Khánh thấy biểu hiện Pháo Thiên Minh nhưng không buồn để ý, vẫn lấy tay mở miệng, ném đồ ăn vào cổ họng.
Pháo Thiên Minh mở nắp chai nước ngọt đưa cho Đoàn Duyên Khánh. Đoàn Duyên Khánh nhìn Pháo Thiên Minh một cái, cầm lấy rồi vẫn dùng tay mở miệng, đổ nước ngọt vào. Uống ực một cái, trả chai lại cho Pháo Thiên Minh. Im lặng một lúc rồi hỏi: “Ngươi đang thương hại ta phải không?”
Pháo Thiên Minh gượng cười hỏi lại: “Hay là ngươi ghét người khác thương hại ngươi?”
“Đúng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây