Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc này Chân Hán Tử trên sườn đông lưng tròng nước mắt nhìn Kiếm Cầm rút ra thanh bảo kiếm, trong lòng hối hận vô cùng, hối hận sao lại tin lời Chử Trà nói là mượn đi khoe khoang, ai ngờ lại đem ra đỡ đạn. Giá như biết trước mục đích thật sự là gì, dù bị đánh chết cũng không thể cho mượn thanh bảo kiếm quý giá hơn cả mạng sống ấy. Dù sao thanh kiếm này cũng chủ yếu là sắc bén, về phần chất lượng cũng chỉ hơn thanh thiết kiếm của Kiếm Cầm bị đánh gãy một cấp thôi. Trước đó Hoa Vô Khuyết dùng súng bán tự động đã làm gãy một thanh thiết kiếm, giờ đây hắn lại dùng súng trường tự động, bắn liên tiếp 7 phát...
Về vấn đề bồi thường nếu bảo kiếm bị đứt, Pháo Thiên Minh chưa hề nghĩ tới, còn Chân Hán Tử thì không dám nghĩ tới, thứ đó không phải cứ có tiền là mua được. Theo công bố của nhà phát hành, tổng cộng chỉ có hơn 40 thanh đao kiếm có vỏ... Mặc dù Kiếm Cầm còn thanh Huyền Thiết kiếm chất lượng tốt nhất nhưng nó quá nặng, lại thêm nội lực của cô chỉ ở trung cấp nên không thể sử dụng theo ý muốn được.
“Keng keng...” Bảy tiếng keng vang lên, khoảng cách gần như cùng một lúc. Chân Hán Tử không dám mở mắt nhìn, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình như bị đập liên tiếp bảy cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây