Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh đến một nhà quán trọ không người, đánh bài nhàm chán không chịu nổi, bên ngoài thì chém giết động trời. Đối mặt kỵ binh xung kích cường đại, Thiên Nhãn hạ lệnh tất cả mọi người đều lên nóc nhà, năm người một tổ tùy thời tiến hành tập kích vây giết.
Ái Niếp Niếp cũng không phải ngu ngốc, trước kia đã gặp chiêu thức như vậy, các kỵ binh tất cả đều là bảy người một tổ tiến hành tuần tra đường phố. Bắt được một người lộ ra bên ngoài là xuất thương đâm qua, mặc kệ có chết hay không, tuyệt đối không dừng lại.
Lúc này phó bản của Lãnh Nhược Tuyết- Lam Sắc lại hoàn toàn theo không kịp tiết tấu. Các kỵ binh vừa thấy hắn chặn đường, là tự phân tán trái phải xông qua, hoặc là có người cường hãn hơn trực tiếp nhảy qua đỉnh đầu hắn. Lúc nhảy qua hoặc lướt qua, vẫn không quên giơ thương đâm loạn vào đầu hắn, khiến cho hai tay Lam Sắc chỉ có thể bảo vệ mắt. Một khi thương bị nắm lấy, lập tức vứt bỏ thương lao đi, dù sao cũng không phải loại hàng cao cấp gì, trong túi đồ toàn tính theo đống.
Toàn bộ kỵ binh, tất cả đều là kỵ binh, cũng coi như là một phong cảnh trong trò chơi. Hoàng Gia Thiên Đường vốn thuận buồm xuôi gió rốt cục đụng phải đá ngầm, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện cái chết đầu tiên. Có người thứ nhất thì thứ hai, thứ ba cũng không khó xuất hiện. Lãnh Nhược Tuyết và quân sư Thiên Nhãn thấy tình huống này không khỏi có phần gấp gáp. Dưới tình huống bó tay không có cách nào, bọn họ đồng thời nghĩ tới một người.
Thiên Nhãn lập tức gửi tin nhắn: “Chử Trà, tình huống bên ngoài là như vậy... Ngươi có biện pháp gì tốt không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây