“Keng keng...” Bảy tiếng keng vang lên, khoảng cách gần như cùng một lúc. Chân Hán Tử không dám mở mắt nhìn, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình như bị đập liên tiếp bảy cái.
“A?” Khiến cho tất cả mọi người trợn tròn mắt không phải vì thanh kiếm chẳng hề gãy, dù sao cũng là một thanh kiếm cao cấp có vỏ, giống như đội tuyển trẻ Brail cũng có thể dễ dàng đánh bại đội tuyển quốc gia Trung Quốc. Điều khiến bọn họ kinh ngạc là sau cú tấn công mạnh như thế, Kiếm Cầm vẫn đứng vững như núi, chẳng hề lay chuyển. Bọn họ chỉ là kinh ngạc tròn mắt, còn những người hiểu rõ Kiếm Cầm như Chân Hán Tử thì sửng sốt đến nỗi hàm dưới sắp rớt xuống đất. Kiếm Cầm chỉ là nội công trung cấp, không ngờ lại không lùi một bước đỡ được toàn bộ công kích như vậy.
Kiếm Cầm tra kiếm vào vỏ, nước mắt lại rất không có tiền đồ chảy dài, trong lòng cực kỳ tủi thân: Chết tiệt Chử Trà, ta sẽ cắn chết ngươi, không ngờ ngươi lại nghĩ ra thủ đoạn thiếu đạo đức như vậy.
Hoa Vô Khuyết cúi đầu với Kiếm Cầm nói: “Kiếm pháp của cô nương quả thực là thiên hạ vô song, ta thật sự ngưỡng mộ. Trận này coi như cô nương thắng. Việc của Giang đại hiệp, Di Hoa Cung tôn trọng lời đánh cuộc sẽ không hỏi han thêm nữa. Cáo từ!” Nói xong bắt lấy cổ tay Thiên Hậu rồi cùng nhóm thuộc hạ của cô ả lặng lẽ rời khỏi tầm mắt mọi người.
“Lại để cho ả trốn thoát rồi.” Pháo Thiên Minh vội vàng tiến lại gần Kiếm Cầm an ủi: “Kiếm Cầm ngoan, đừng khóc nữa... Hay là, để ta xoa bóp giúp cô nhé?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây