“Ai vậy?” Pháo Thiên Minh thấy vẻ mặt Vô Song Ngư cũng nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ là Thất Tiên Nữ?”
“Một người nữ nhân không có phẩm vị như Thất Tiên Nữ thì có gì đáng kinh ngạc, bỏ qua những ngày tháng tốt lành, nhất định phải lấy người nghèo nhất, vô văn hóa nhất.”
“Không phải tất cả giống nhau sao? Dù là yêu ma, quỷ quái, thần long nữ đều theo tiêu chuẩn ghét giàu mến nghèo, khóc lóc cứ phải lấy người nghèo, người nghèo không những thiếu học mà còn nghèo nữa, nhà cửa lại tồi tàn, tốt nhất là có mẹ già bệnh nặng hay mù mắt. Rồi những nữ nhân này mang theo của hồi môn đến sống hạnh phúc mãi mãi. Mấy câu chuyện đó muốn nói gì, rằng nghèo mà hạnh phúc hay giàu có mới hạnh phúc? Ta cũng không khỏi cảm thán từ hàng ngàn năm trước Trung Quốc đã có những suy nghĩ nông cạn, coi dân chúng như ngu xuẩn... Này! Cuối cùng là ai vậy?”
“Ừm... Nữ nhân đi riêng lẻ này... Là bà chủ của ngươi.”
“Bà chủ? Lãnh Nhược Tuyết?”- Pháo Thiên Minh khinh miệt: “Làm sao có thể chứ, ta thấy rõ võ công của cô ta gặp người là phải thua liền. Tiểu Ngư, dù gì ngươi cũng nên tìm người thâm sâu một chút để lừa ta chứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây