Tính toán theo thời gian, hai ngày sau khi đoàn người ra khỏi Trung Hải tuyết nguyên vẫn rất an toàn. Quan trọng nhất là làm sao vượt qua Tứ Hải tuyết nguyên. Ái Niếp Niếp phát ra tin tức: Hắn đi dạo ở Đông Tuyết trấn, Đội ngũ mấy trăm người đã đi qua hơn hai trăm, về phần đoàn thể trăm người trở xuống, cá nhân hắn cho rằng phải lấy ngàn làm đơn vị để tính. Mặc dù Đường Đường trên diễn đàn đã dốc toàn lực nói rõ trân bảo này không đáng để trăm vạn người tranh đoạt; hơn nữa còn bổ sung ảnh chụp, nói rõ là người thiết kế âm độc, nhưng vấn đề là không ai tin tưởng. Mọi người đều cho rằng chữ trên người Kim La Hán là tự mình khắc lên, nếu không hẳn phải có ảnh chụp giới thiệu vật phẩm. Nhưng Đường Đường đi đâu giới thiệu vật phẩm? Không thể bỏ vài túi đồ thì không có giới thiệu.
“Các huynh đệ bảo trọng.” Chín người ghé vào chân núi uống rượu chuẩn bị chia tay, ăn bữa tối cuối cùng, giống như một đám vượt ngục đào tẩu. Trước mặt là tuyết lớn mênh mông, có trăm vạn tên cớm chạy theo ngăn chặn, gió thổi hiu hiu... Giờ khắc này, chỉ có hai từ bi tráng để hình dung cảnh sinh tử ly biệt như vậy.
Phích Lịch thương cảm nắm lấy tay Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư: “Hai vị huynh đệ, các ngươi nhất định phải cố gắng sống, sống cho tốt, chính là có ý nghĩa, có ý nghĩa chính là sống thật tốt. Toàn bộ tài sản của ta đều ở trên người các ngươi. Đừng làm cao thủ mất mặt.”
Vô Song cảm động, nắm chặt tay: “Huynh đệ, ngươi yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ sống tốt, chỉ là đám giun dế các ngươi cũng khổ cực rồi.”
“Không có gì, chỉ cần các ngươi có được hạnh phúc, chúng ta chịu chút ủy khuất đã tính là gì. Trong túi nhét đầy thuốc chưa?” Phích Lịch quay đầu quan tâm hỏi han Pháo Thiên Minh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây