Núi tuyết dốc 75 độ, Pháo Thiên Minh phóng thẳng lên, quả nhiên Phi Vân Thê có hiệu quả tăng tốc khi leo núi. Ở góc độ này, tốc độ chỉ thua chút ít so với đất bằng. Nhưng khi đến nửa chừng đỉnh núi, quay đầu nhìn lại thì biển tuyết bao la, đã không thấy dấu vết của Hồ Phỉ.
Pháo Thiên Minh cố gắng tìm kiếm động tĩnh dưới núi, nhưng chỉ khiến y thất vọng, không phát hiện chút động tĩnh nào. Y hiểu hoặc là Hồ Phỉ đã rút lui, hoặc là đang từ từ lẻn lại gần. Trực giác nam nhân mách bảo Pháo Thiên Minh rằng Hồ Phỉ đang ở gần đây. Bởi vì theo quan điểm của nam nhi, không thể nào bị mai phục một nhát nổi giận đang tăng lại lại lặng lẽ nguôi ngoai nhanh như thế. À! Thật ra nam nhân còn hẹp hòi hơn nữ nhân. Điều này có thể nhận ra qua thái độ của các đôi vợ chồng khi phát hiện bạn đời ngoại tình. Mắt của nam nhân không thể chứa được hạt cát, trong khi nữ nhân vẫn có thể bỏ qua, miễn không ném đá vào mắt là được.
Lúc này, bỗng nhiên Pháo Thiên Minh trông thấy cách mình ba mươi bộ có một chấm đỏ nhỏ... Là máu! Y lập tức phản ứng, không nói hai lời liền vội vã chạy lên đỉnh núi, trong lòng cảm thán: Hồ Phỉ này đúng là một nam nhân chân chính.
Đến vùng đất bằng nhỏ trên đỉnh núi, Pháo Thiên Minh bắt đầu do dự không biết nên làm gì nữa, liệu Hồ Phỉ có thực sự đuổi theo hay không? Nếu đổi lấy là ta, trong hoàn cảnh không có thâm thù đại hận thì cũng không nỡ đẩy người khác vào chỗ chết như thế này. Mình đã hẹp hòi còn như thế, chẳng lẽ người ta còn hẹp hòi hơn mình chăng?
Người còn sống sao có thể chết vì nghẹn nước tiểu? Trong lúc chờ đợi, Pháo Thiên Minh lấy ra hơn mười thanh kiếm, vận nội lực ném ra xa, dựng nên một trận kiếm dày đặc dưới chân trong phạm vi mười trượng, sau đó gọi điện thoại hỏi Đường Đường: “Đường Đường, cô nói xem Hồ Phỉ là người thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây