“Ngừng tay!” Trong thời khắc mấu chốt vẫn là A Châu hô một tiếng. Tiến lên giải thích Thanh Mai Chử Trà và hung thủ vừa rồi không phải là đồng bọn. Hơn nữa, người tên Thanh Mai này rất lương thiện trong thời khắc then chốt còn khổ sở xin hung đồ thả Vương cô nương, tình cảm thật cảm động.
Mộ Dung Phục quả là nam nhân cầm được buông được. Nghe xong lời này cũng không nói gì nữa, kéo A Châu sang một bên nói chuyện. Thậm chí ngay cả thi thể Vương cô nương cũng chẳng thèm nhìn tới, bên cạnh thi thể kia có một người ngơ ngác đứng một mình, người này tất nhiên là Đoàn Dự.
“Ta là đại sư huynh của Cái Bang Hát Bất Túy, ra mắt mấy vị anh hùng, hôm nay nếu mọi người đã tới Cái Bang tức là để mắt tới Cái Bang, nếu đã thế. Cái Bang hiện tại đang rất hỗn loạn, Hát Bất Túy ta dày mặt thêm một chút, thay mặt chưởng quản Cái Bang. Kiều bang chủ thấy thế này có thích hợp không?” Hát Bất Túy bước lên nói.
Kiều Phong nhìn hắn một hồi rồi nói: “Thích hợp. Ngươi nói đi.”
“Đầu tiên là Mã phu nhân. Cùng gian phu mưu hại phu quân, đổi lại bất cứ triều đại nào, hai người này đều là tử tội. Không biết Đoàn vương gia có ý kiến gì không?” Giọng điệu của Hát Bất Túy đã không còn là hỏi han, mà là đe dọa, có gì đáng nghi thì giết tuốt. Đây là kết quả hắn và Phích Lịch bàn bạc với nhau. Ttuy NPC không nhiều, nhưng đại diện thế lực khắp nơi, có thể giết một người thì tính một người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây