Hàng Châu, Không Có quán rượu, một bàn bốn người bình thường đang ngồi, trông có vẻ hoang mang vô cùng, miệng liên tục lẩm bẩm: “Cắt đi, dù sao cũng chẳng đau. Không cắt, quyết không cắt.”
“Cắt cái gì vậy ông chủ?” Ngay lúc Pháo Thiên Minh lặp lại lần thứ năm trăm bảy mươi hai, cuối cùng Tiểu Hắc không nhịn được mở miệng hỏi.
Pháo Thiên Minh vừa quay đầu, liếc mắt đánh giá Tiểu Hắc rồi hỏi tiếp: “Tiểu Hắc, ngươi cho rằng nếu chiêm của ngươi đột nhiên mất đi, sẽ có cảm giác thế nào?”
Sau khi nghe lời này, khuôn mặt Tiểu Hắc lập tức tối sầm, tiện tay cầm lấy một cái muôi sứ vẽ một nét, hai hàng lông mi của Pháo Thiên Minh rơi chỉnh tề trên mặt bàn.”Không nói thì thôi! Có gì mà ghê gớm.”
“Hừ!” Tiểu Hắc lẩm bẩm một tiếng rồi bỏ đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây