Tục ngữ nói: Không sợ ăn trộm chỉ sợ ăn trộm nhớ thương. Pháo Thiên Minh cho rằng lời này vô cùng không chính xác. Y đã đi dạo trên phố xá sầm uất hai tiếng đồng hồ, hơn nữa còn cố ý chen chúc với nhiều người, thậm chí còn dùng quyền cước hiện thực đẩy ngã mấy NPC. Nhưng y rất bi ai phát hiện, mỗi mười phút mình lại nhìn túi đồ một lần, trong túi có ba mươi mốt bản kế hoạch tất cả. Bởi vậy Pháo Thiên Minh cũng đang gấp, mình cũng không có bao nhiêu thời gian đi lung tung như vậy, tuy kế hoạch thay đổi, giết hay không giết Song Anh không ảnh hưởng đến kết quả trực tiếp nhưng lại rất ảnh hưởng tới quá trình, sẽ gia tăng không ít khó khăn.
Y vội vàng, đối thủ lại trợn tròn mắt. Trong quán trà nào đó ở kinh thành, Lục Tiểu Phụng ngây ngốc nhìn ba mươi mốt bản kế hoạch trước mặt, một người giống như khỉ vừa lau mồ hôi vừa nói: “Lần này được rồi chứ, ba mươi mốt bản đều bị đánh tráo. Tiểu Kê, việc này không phải người làm được. Ngươi nói đi, chúng ta cứ đi đường của chúng ta, rảnh rỗi thì tới xem võ công giang hồ. Ngươi xem thân thể này của ta, vì có thể tiếp cận hắn, thiếu chút nữa bị ép ra nước tiểu. Còn nữa, ngươi nói một người chơi cũng coi như là cao thủ, đi chơi đẩy ngã mấy tên du côn? Đây không phải là không có việc gì tìm việc sao? Để tiếp cận hắn, ta chỉ có thể giả trang thành người đi đường. Mỗi lần hắn ngã ra, ta đều phải tình cờ hỗ trợ làm đệm. Thân thể người ta chín mươi cân, ta có cỡ bốn mươi, lại phải đi làm đệm lót, ngươi nói ta có lỗ vốn không. Còn nữa... ta nói này Lục Tiểu Kê, lần sau ngươi có mời ta hỗ trợ, có thể tìm người bình thường một chút được không, ít nhất cũng phải tìm đối tượng tư duy như người bình thường ấy. Này! Ta nói chuyện với ngươi đó.” Người này đương nhiên là Tư Không Trích Tinh, hắn có quy củ trộm cắp chết tiệt, đó là tuyệt đối không xem nội dung trộm được. Bất quá, hắn làm thần thâu đã nhiều năm như vậy mà còn có thể sống trên đời. Nếu không vì quy củ này, làm sao cao thủ đại nội sao lại nhắm một mắt mở một mắt cho hắn vào hoàng cung lấy đồ dùng sinh hoạt của một vài người.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói: “Tự ngươi nhìn xem, kế hoạch liên quan tới xây dựng xã hội hài hòa, kế hoạch cuối năm quan phủ đưa quà, kế hoạch đề cao ý thức bảo vệ môi trường toàn dân , kế hoạch kế hoạch hóa gia đình kinh thành... kế hoạch vạch trần Lục Tiểu Phụng là nữ nhân, kế hoạch công bố chuyện mờ ám giữa Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết, kế hoạch hoái hoa của Tư Không Trích Tinh, ngươi cảm thấy quyển nào là thật.”
“Sao có thể? Trước khi nhiệm vụ đó kết thúc không thể vứt bỏ, không thể tổn hại cũng không thể giao dịch.” Tư Không Trích Tinh vẻ mặt mờ mịt.
Lục Tiểu Phụng trầm tư một lúc rồi nói: “Vậy thì rõ ràng là đồ vật không ở trong túi của hắn. Nếu không ở trong túi, thì chỉ có thể đặt ở một chỗ mà thôi: trên người hắn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây