“Trong luật pháp thời nhà Hán có điều khoản: dám dùng tà thuật độc dược hại người hoặc dạy bảo người khác làm như vậy thì bị vứt ra chợ đánh chết. Luật pháp thời Đường, thời Tống luật cho đến thời Minh, thời Thanh đều coi việc sử dụng độc dược là một trong mười tội ác tày trời, phạt cực hình.” Lam Phượng Hoàng nói chuyện không đầu không đuôi, cầm lấy bình nước khoáng trên bàn rót đầy tám phần mười chén rồi cười khúc khích nói với Pháo Thiên Minh: “Đây là Phệ Não Cổ, ngươi đừng tới nha môn tố cáo ta.”
“Cái này phải xem tình huống, nếu cô ta không chết, ta còn phải bị lột da, không kéo thêm người đệm lưng thì trong lòng ta rất khó chịu... Cổ ở đâu?” Pháo Thiên Minh cầm lấy chén trà quan sát tứ phía nhưng trong chén không có vật gì khác.
“Tất nhiên đã ở trong đó, Cổ không thể hại cao thủ nội công, nhưng nếu trực tiếp uống vào, sau nửa nén hương sẽ bị cổ trùng gặm nhấm tận não, ta đảm bảo không một cao thủ nào sống sót.” Lam Phượng Hoàng tự tin cười nói.
Bên kia vừa nghe Phệ Não Cổ lập tức bàn tán: “Vạn huynh, có cách gì không?”
“Không có không có.” Vạn Xuân Lưu cau mày nói: “Đây là thuật yêu tà, rất khó có cách giải.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây