Chân trái của Pháo Thiên Minh đã tàn phế, ngã sấp xuống đất. Kim Luân Pháp Vương đứng cạnh cười hô hào, Pháo Thiên Minh không còn khinh công, cảm thấy mình như con cừu bị lột lông, sắp nhắm mắt đợi chết thì thấy Kim Luân Pháp Vương điểm huyệt đạo của mình, cười nói: “Công phu không uổng phụ người có tâm, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi.”
Pháo Thiên Minh nghe tiếng cười đồi bại kia, hoảng sợ nói: “Nô gia chưa tròn mười tám...”
“Nghĩ cái gì đấy? Không phải ta đây tìm được vật thay thế tốt nhất rồi sao?”
“Vật gì thay thế?” Pháo Thiên Minh không hiểu gì cả.
Kim Luân Pháp Vương vừa kéo y đi vừa giải thích: “Trong nguyên tác có chuyện này, ta bắt con gái nhỏ của Quách Tĩnh, ép Quách Tĩnh đầu hàng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây