Pháo Thiên Minh tức giận đập đầu Vô Song Ngư: “Chết tiệt! Bên ta hết người rồi, ngươi tự xoay sở đi. Nếu bị chém đầu trên phố, ta thực sự PK với ngươi đấy.”
Vô Song Ngư cười hí hửng nói: “Bên ngươi không ai, ta có người đây. Vô Tình huynh đệ, làm phiền ngươi tìm Đông Phương Bất Bại ra đây.” (Chỉ nói Kim Cổ không thể tương tác, chứ chưa nói Kim Ôn không thể)
Mọi người nhìn Cố Tích Triều, muốn xem còn có pháp bảo nào không. Cố Tích Triều mặt ngậm ngùi, hai tay buông thõng, hết sức đau xót cho những bảo bối kia.”Có thể trả lại hai tấm bản đồ đó cho ta không, hay cứ gọi Kiều Phong ra đi?”
Tất cả NPC bắt đầu lục túi, nhưng mọi thứ bị từ chối hết. Ánh mắt hai người này không tầm thường, tiền bạc không để vào mắt, vũ khí đang có cũng không xuất sắc, lại không có nhiệm vụ ẩn nào cả. Cuối cùng, Vô Tình rất bất đắc dĩ, trên một tấm bảng gỗ viết tên Đông Phương Bất Bại, vừa giơ tay lên thì biển hiệu biến mất, một nhân vật áo đỏ, da trắng, thân mang mùi son phấn xuất hiện trước mặt mọi người.
“Tiểu Ngư, tìm ta có việc gì? Hay là lại tìm được son phấn tốt à? Việc lần trước, ta còn chưa cảm tạ ngươi đây.” Trong mắt Đông Phương Bất Bại chỉ có Tiểu Ngư.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây