Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 71: Cuộc sống nơi đất hoang bắt đầu từ những viên gạch (3)

Chương Trước Chương Tiếp

71: Cuộc sống nơi đất hoang bắt đầu từ những viên gạch (3)

Sở Quang không nói nên lời.

Anh đã quá lười để phàn nàn thêm về một người đã chết, vì vậy anh lập tức mở giao diện hệ thống lên, xác nhận dữ liệu năm chiều và tài năng của người thắn lằn trước mặt anh thông qua danh sách người chơi.

Giống như vóc dáng cao lớn vạm vỡ của người thằn lằn, sức mạnh và thể chất của cậu mạnh mẽ đến khó tin, nếu không phải do Sở Quang tiêm thuốc thì sức lực của cậu thậm chí đuổi kịp LV5 của Sở Quang.

Hơn nữa, gã còn có hai tài năng là tái tạo cơ thể và máu lạnh, đây là hai vũ khí thực dụng!

Mặc dù hai tài năng này khó nâng cấp, khó chịu khi ở nhiệt độ thấp, khó điều khiển máy móc phức tạp, nhưng mà đều không phải là điểm yếu gì chí mạng.

Vấn đề không lớn.

Sở Quang đang suy nghĩ xem nên lắp cho người thằn lằn này găng tay là móng vuốt thép.

Hoặc là làm cho gã một chiếc mũ thiếc cũng không tệ nhỉ?

“Tôi sẽ vì anh mà cố hết sức! Thưa quản lý!”

May mà Sở Quang cũng không nhìn chằm chằm gã quá lâu, anh nhanh chóng giao cho gã một nhiệm vụ khác với những người chơi khác.

Những người chơi này chưa chắc đã kém thông minh hơn mình, không bằng để cho người chơi tự tìm hiểu nghiên cứu cách chơi sẽ tốt hơn. Sở Quang quyết định không quan tâm về chuyện vũ khí nữa.

“Bắt đầu từ hôm nay, cậu và tôi cùng đi săn bắt thú.”

Người thằn lằn kích động nắm chặt tay thành hai quả đấm, nói một cách vui vẻ.

Bị Sở Quang dùng ánh mắt dò xét để nhìn mình, trong lòng nhặt rác cấp 99 cảm thấy hơi sợ hãi.

“Tôi còn một số chuyện phải sắp xếp, lúc nào xong tôi sẽ đến.”

Sở Quang tỏ ý khen ngợi, sau đó nói tiếp.

“Trước tiên cậu đến trước cửa viện dưỡng lão chờ tôi đi.”

“Rất tốt, rất có khí thế”

ID của cô ấy là Đằng Đằng, gen của cô ấy thuộc hệ trí tuệ, dáng người cô nhìn nhỏ nhắn, cao khoảng chừng 1,5m.

Người nhặt rác cấp 99 rời đi.

Sở Quang nhìn về phía người chơi nữ đang lo lắng chờ đợi ở kia.

“Tuân lệnh!”

Biểu hiện của gen vốn dĩ đã không ổn định, cho dù thiết kế có hoàn hảo đến mấy thì cũng khó mà tránh khỏi có sai sót, Sở Quang cũng không còn cách nào khác.

“Cô có thể may quần áo không?”

Nếu anh nhớ không nhầm thì nghề nghiệp hiện tại của cô là một nhà thiết kế thời trang thì phải?

[Tài năng: Khéo léo( trí nhớ cơ bắp sẽ mạnh hơn, tích lũy sự thành thạo nhanh hơn trong công việc lặp đi lặp lại)] Cô có một tài năng ban đầu rất là đặc biệt, có “sự khéo léo” trong thanh tài năng của cô.

Nếu đó là thật thì tài năng này chính là dành riêng cho cô.

Tuy nhiên, không phải tất cả những chuyện xảy ra với cô đều là điều xấu.

Trước câu hỏi của Sở Quang, Đằng Đằng lo lắng gật đầu.

“Có! Nếu nó dụng cụ và vật liệu... tôi có thể thử.”

Mặc dù công việc chính của cô là thiết kế, cô chủ yếu làm việc với máy tính, nhưng khả năng thực hành may vá của cô không hề kém, cô vẫn mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

“Nguyên vật liệu không thành vấn đề, công cụ thì có thể phải tìm cách... Cô trước tiên đi cùng tôi đi.”

Nói xong, Sở Quang đưa cô ra sân sau của viện điều dưỡng, chỉ vào những hàng lông thú xù xì đang phơi khô trên giá gỗ.

“Những thứ này có đủ không?”

Nhìn những hàng lông thú trên giá gỗ, hai mắt Đằng Đằng tỏa sáng lấp lánh.

Không biết những bộ lông này được lột ra từ con gì, nhưng kết cấu và độ bóng của lông thì không phải là thứ rẻ tiền.

“Cái này, những lông này... Đầu là của tôi sao?” Đằng Đằng mắt sáng lên, hỏi.

Sở Quang gật đầu xong lập tứ nói.

“Ừ, nếu có thể thì cô hãy bắt đầu với việc xử lý lông thú. Da sống trên kệ sẽ được xử lý bởi đầu bếp của chúng tôi, chúng tôi không hiểu rõ về những thứ này lắm.” “Được rồi! Đừng lo lắng! Các anh chỉ cần quấn nó lại cho tôi là được.” Cô gật đầu liên tục, hào hứng nói,'Các anh có yêu cầu gì không? Về kiểu dáng?”

Sở Quang nói: “Không có yêu cầu gì về kiểu dáng hết, miễn giữ ấm là được... Cô có cần dụng cụ gì không? Máy khâu ở đây hơi khó dùng một chút, nhưng vẫn có một số dụng cụ cơ bản như kéo, kim, chỉ...”

Đằng Đằng: “Nếu có máy khâu tất nhiên là sẽ tốt hơn, nhưng nếu chỉ cần giữ ấm thôi... thì những thứ này cũng đủ rồi!”

Không tệ lắm!

Anh cần những người chơi chăm chỉ.

Sở Quang gật đầu tán thành.

“Vậy thì nhờ cô.”

“Mấy ngày tới, có thể tôi sẽ bắt thêm được vài con mồi... Tôi sẽ đi dọc theo con đường trên cao ở ngoại thành về phía Bắc, nghe nói là có hươu ở đó.”

“Nếu may mắn, chắc tôi sẽ thu hoạch được rất nhiều!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)