Cậu bé bên cạnh bốt điện thoại ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm Trương Minh Lễ. Nó không nói gì, nhưng hình bóng của Trương Minh Lễ lại phản chiếu trong con ngươi.
“Không cần biết cháu là người hay quỷ, ở đây một mình không an toàn, trời tối rồi mau về nhà đi.” Thấy cậu bé vẫn thờ ơ như trước, Trương Minh Lễ thở dài: “Nếu thật sự cháu không có chỗ nào để đi thì có thể đi theo chú, trên xe vẫn còn một chỗ trống.”
Cậu bé vẫn không nói lời nào, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm chặt viên kẹo, mắt dán chặt vào Trương Minh Lễ, như thể muốn khắc sâu khuôn mặt này vào tâm trí.
“Đây là lần đầu tiên cháu làm quỷ đúng không? Nói cho chú biết cháu muốn gì! Cháu muốn bắt chú làm quỷ chết thay? Hay là định về nhà với chú và từ từ nguyền rủa chú? Hoặc là muốn hút dương khí của chú? Cháu phải nói thì chú mới biết đường phối hợp chứ!” Trương Minh Lễ có vẻ nóng nảy đưa tay về phía cậu bé, muốn bắt lấy nó, nhưng ai biết gã vừa chạm vào thì cậu bé liền biến mất.
Một viên kẹo rơi xuống đất, sau khi đi, cậu bé đã không lấy viên kẹo mà gã cho.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây