“Được rồi, được rồi, không có người khác ở đây, đừng diễn nữa.” Sau khi Hoàng Doanh tiến vào tòa nhà bị sương mù dày đặc bao phủ, vẻ mặt kiên nghị và lạnh lùng lập tức sụp đổ, anh không nói nên lời nhìn Hàn Phi.
Lúc này, Hàn Phi vẫn đang đắm chìm trong vở kịch, hắn nhìn Hoàng Doanh với ánh mắt đầy sùng bái và ngưỡng mộ.
“Em khoa trương quá rồi đấy? Không đến mức đó, không đến mức đó đâu...” Hoàng Doanh cảm thấy bản thân đeo mặt nạ diễn xuất cấp bậc thầy cũng không bằng diễn xuất chân thực của Hàn Phi, lúc này anh mới nhớ ra vỗn dĩ công việc của hắn là diễn viên.
“Trước khi anh tới, em đã vượt qua ác mộng tầng thứ tám rồi. Bởi vì ở trong ác mộng sử dụng sức mạnh không cho phép, hiện tại lại bị ác mộng toàn lực nhắm tới, anh có chắc lát nữa muốn cùng em tiến vào ác mộng tầng thứ chín không?” Hàn Phi nắm lấy cánh tay của Hoàng Doanh: “Đã đến rồi, chi bằng thử xem?”
“Thử thì thử.” Hoàng Doanh và Hàn Phi đi song song về phía trước, bọn họ xuyên qua đại sảnh tầng 1, tiến vào hành lang và từng bước một đi lên phía trên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây