“Bên trong tòa nhà dang dở này ngay cả một ngọn đèn cũng không có, cầu thang cũng không có tay vịn, nếu bước hụt, chắc mạng cũng không còn.” Bạch Hiển theo sát Hàn Phi, lúc trước anh tiến vào ác mộng tầng thứ hai đã cảm thấy rất khó khăn rồi, đối mặt với ác mộng tầng thứ tư, anh cảm thấy hơi hoảng loạn: “Điểm đáng sợ nhất của ác mộng là nằm ở chỗ, em vĩnh viễn không bao giờ biết mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì, quái vật sẽ xuất hiện như thế nào và khi nào.”
“Không cần phải tự dọa mình, quan sát xung quanh nhiều một chút, tất cả chấp niệm đều có lý do sinh ra, tìm ra căn nguyên của bệnh, kê đơn đúng bệnh là được.” Hàn Phi và Bạch Hiển tiến vào tòa nhà đang xây dở bên trái. Bên trong tòa nhà lớn chất đầy các loại phế thải xây dựng, còn có một số thanh thép bị mắc kẹt trên trụ bê tông, nếu ai đó vô tình ngã xuống, cơ thể có thể bị đầu nhọn của các thanh thép đâm vào cơ thể.
Chậm rãi di chuyển bước chân, sau một hồi dạo quanh tầng 1, đột nhiên Hàn Phi dừng bước: “Đây là cái gì?”
Trong khoảng trống bên ngoài cửa sổ ở tầng 1 bên trái, Hàn Phi nhìn thấy một chiếc kính viễn vọng bị rơi xuống gần như hỏng hoàn toàn.
Ngẩng đầu lên, Hàn Phi nhìn ngang đo độ cao của tòa nhà đang xây dở: “Kính viễn vọng từ trên cao rơi xuống, cho nên mới thành ra thế này, chủ nhân của nó tại sao lại mang kính viễn vọng đến tòa nhà đang xây dở? Ở đây có thể nhìn thấy gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây