“Tại sao mình lại nhận được hai chữ cuối cùng thể hiện hàm nghĩa hoàn toàn trái ngược với di ngôn, ngoại trừ Phó Thiên, còn có ai biết toàn bộ những gì chúng ta đã từng trải qua?”
Hình bóng Hàn Phi hiện lên trong tâm trí bà lão: “Hình như mình đã thực sự quên mất một người, người đó rất giống cậu ấy, cũng từng một mình lao vào bóng tối như thế này.”
Các giám đốc điều hành cấp cao khác vẫn đang thảo luận đối sách, nhưng Đỗ Tĩnh đã lặng lẽ đứng dậy, bà không quấy rầy những người quản lý thực sự của công ty, đi thang máy xuống tầng.
Bước ra khỏi màn hình khổng lồ của thành phố, bà lão nhìn đám người bên ngoài tòa nhà, không tìm thấy Hàn Phi vừa vội vàng rời đi.
“Hàn Phi, cái tên quen thuộc như vậy, trong mơ mình đã nghe mẹ nói rất nhiều lần.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây