“Nếu ngăn cản hoàn toàn, vậy chẳng phải lối thoát cuối cùng của những 'con quỷ' đó sẽ bị cắt đứt rồi ư? Chấp niệm của bọn họ không thể buông bỏ được nữa, bọn họ cũng không bao giờ có thể được giải thoát.” Cách suy nghĩ của Hàn Phi rất kỳ lạ, việc đầu tiên mà hắn nghĩ đến không phải là mình làm thế nào để thoát thân, mà là đứng về góc độ của “quỷ“.
“Ngay cả khi không ngăn cản, cậu cho rằng những con quỷ đó có thể buông xuống à? Hầu hết mọi người trên thế giới này đều không lý trí, tuyệt vọng càng là một cảm xúc sẽ không ngừng lan rộng, nếu như không hoàn toàn ngắt kết nối giữa thế giới tầng sâu và thành phố này, bi kịch đi lạc vào thế giới tầng sâu như các cậu sẽ tiếp tục xảy ra.” Ông lão vẽ đôi mắt màu đỏ như máu cho người giấy: “Chẳng lẽ ba người các cậu cảm thấy còn chưa đủ tuyệt vọng à? Nếu như không phải là sợ hãi lo sợ, thì tại sao các cậu lại vội vàng rời đi?”
“Lúc nào cũng bị tiêm nhiễm tuyệt vọng và cảm xúc tiêu cực, thế giới tầng sâu mà ông nói đến nhất định sẽ xuất hiện quỷ mà không ai có thể tưởng tượng được, đến lúc đó, thành phố này có lẽ sẽ xảy ra một thảm họa thực sự.” Hàn Phi vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: “Ông hẳn là còn biết rõ một chuyện hơn cháu, bọn họ cũng đã từng là con người, nói không chừng trong đó còn có cả người nhà của ông.”
Tay của ông lão không kiểm soát tốt lực, đâm thủng nhãn cầu của người giấy, sau khi ông trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn Hàn Phi: “Cậu chỉ là một trường hợp đặc biệt, đối với hầu hết mọi người mà nói, lựa chọn tốt hơn chính là phong tỏa hoàn toàn.”
“Không hẳn như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây