“Vâng, em về rồi.” Hàn Phi ngồi vào bàn, cùng Ngụy Hữu Phúc tán gẫu tình hình hiện tại của mình, Tiểu Bát yên lặng bên cạnh chậu hoa nhỏ, một nhà cùng ngồi quây quần quanh bàn.
“Hữu Phúc, hiện tại em có một cách để anh gặp ông một lần, anh…” Hàn Phi muốn thông qua chiêu hồn xem có thể để cho ông lão đến đây hay không.
Ngụy Hữu Phúc sau khi nghe xong thì lắc đầu: “Anh biết tâm ý của em, nhưng mà thôi bỏ đi, ông phải mất nhiều thời gian như vậy mới làm quen được với việc anh đã đi xa, anh không muốn khiến cho ông phải thấy khó chịu nữa.”
Đưa tay giúp Tiểu Bát buộc lại mái tóc xõa, Ngụy Hữu Phúc tết tóc cho cô bé nói: “Tám thân thể của chúng ta ghép lại với nhau, hiện tại anh không muốn ông lão nhìn thấy anh.”
“Bất cứ lúc nào anh đổi ý, đều có thể tìm đến em.” Hàn Phi kiểm tra thương thế của Ngụy Hữu Phúc, vết thương anh ấy gánh chịu trong tòa nhà chết chóc đã bình phục: “Mọi người hiện tại vẫn không thể tùy ý rời khỏi cư xá Hạnh Phúc được à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây