Nếu không phải tuyệt vọng đã đến mức sâu nhất, ai lại từng bước đi lên sân thượng.
Gió trên mái nhà thổi tung chiếc khăn quàng cổ của Mèo Lưu Ly, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều không ngờ đến, cô ấy mắt điếc tai ngơ với mọi âm thanh, sẽ vì một câu nói của Hàn Phi mà quay đầu lại.
Miễn là có thể giao tiếp, miễn là nguyện ý trả lời, điều đó có nghĩa là vẫn còn khả năng cứu vãn.
Người cảnh sát trẻ tuổi đang muốn kéo Hàn Phi lại thì bị vị cảnh sát già bên cạnh túm lấy, nữ cảnh sát ở mép sân thượng chậm rãi lùi về phía sau một chút, để lại một khoảng trống cho hắn.
“Tối hôm qua em đã gặp được ca sĩ mà mình yêu thích nhất, em biết là anh không nói dối.” Hàn Phi đứng ở trung tâm sân thượng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Trên thiên đường không có người mà em yêu thương, bởi vì anh biết bà không hề đến thiên đường, anh đã nhìn thấy bà ở nơi đó!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây