“Tiếng vọng hả?”
“Vâng, có cảm giác như nó đang đứng trong một căn phòng trống bị bịt kín.” Trương Quan Hành đưa tay ra hiệu: “Trên điện thoại, nó bảo nó ổn và đang học trên lớp, vì vậy em không phải lo lắng.”
“Em thầm nghĩ thằng tiểu tử này thật sự là thay tính đổi nết rồi. Trước kia khi tan học nó thường chạy nhanh hơn bất cứ một ai, không muốn ở lại lớp thêm một giây nào. Bây giờ sau khi tan học nó còn ở lại để học. Vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi nó tiến bộ vượt bậc như vậy.”
“Em nghe giọng điệu nói chuyện của nó không có gì khác thường, lại còn nói đùa em nữa, cho nên lo lắng trong lòng cũng dần dần biến mất.”
“Điều thực sự khiến em cảm thấy có vấn đề là em đã gọi lại cho nó sau 11 giờ tối.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây