Bỗng nhiên, chẳng hiểu sao mà Hàn Phi chợt thấy có chút cảm động trong lòng. Đã từ rất lâu rồi, hắn không còn cảm xúc này nữa. Vốn dĩ, hắn cũng chẳng ngờ được bản thân có thể nảy sinh cảm giác cảm động kiểu này giữa một thế giới đầy những lệ quỷ và quái vật như thế.
“Một khi mọi người đã coi tôi như người một nhà, vậy thì sau này tôi nhất định sẽ hoàn thành những tâm nguyện của mọi người. Tôi sẽ giúp mọi người không còn phải đau khổ nữa, mà có thể đạt được sự giải thoát chân chính.”
Ngoại trừ Ngụy Hữu Phúc, những nạn nhân khác vẫn chưa có cách nào giao lưu được với Hàn Phi. Những oán hận và đau khổ trong lòng bọn họ quá mãnh liệt, phần nhân tính còn sót lại vốn đã bị đè nén trong một góc linh hồn.
Do sức mạnh bỗng được gia tăng đột ngột, cả 7 nạn nhân đang phải làm quen dần với sức lực của mình. Duy chỉ có người chết số 8 vẫn đang trơ mắt ngó tất cả.
“Tên của cháu là gì? Hay nói cách khác là, bọn họ thường gọi cháu là gì?” Hàn Phi muốn nhân tiện hỏi thăm người chết số 8, thế nhưng có vẻ đứa bé gái ấy quá đỗi nhút nhát. Hàn Phi chỉ vừa tiến lại gần, nó bèn vội vã nấp ra sau lưng của Ngụy Hữu Phúc, cứ như thể một chú thỏ nhỏ vừa bị kinh hãi tột độ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây