Đầu bếp Tôn nhìn qua còn già nua hơn bà Vương một chút, ông ta nằm ở trên giường, ánh mặt trời đến bên người cũng không chiếu ra được một chút khí sắc tốt nào của ông ta, ngược lại khiến vẻ mặt có bệnh của ông ta hiện ra vô cùng triệt để, ông ta trông như ngọn đèn tàn sắp cạn dầu.
Ngọn đèn tàn này tuy rằng rất suy yếu, nhưng vẫn có thể nói chuyện, ông ta nhìn thấy Thẩm Tiêu, cảm thán nói: “Cô thật sự rất trẻ.”
Đối mặt với ông lão từng trải qua đủ đổi thay, Thẩm Tiêu có sự tôn kính rất lớn: “Chào đại sư Tôn.”
“Làm sao tôi dám nhận hai chữ đại sư này.” Không phải ông cụ khiêm tốn: “Là thời đại đxuống dốc, mới để tôi may mắn đứng ở đỉnh núi. Đây là may mắn của tôi, chẳng phải là bi ai của mọi người sao.”
Dừng một chút, ông ta thở hổn hển, tiếp tục nói: “Tôi chỉ muốn nói chuyện ngay mặt thôi. Lý do gọi cô đến một chuyến, là Thành Nghị nói đồ ăn cô làm rất có thứ tự. Tám món ăn, từ nhạt đến nặng, cuối cùng lấy đồ ngọt kết thúc, ăn xong vừa khéo no tám phần. Mà dù cho kỹ năng nấu nướng cao hay thấp, chỉ bằng cái tâm nấu nướng này, thật sự là người trong nghề chúng ta. Cho nên, tôi muốn gặp cô.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây