Nhưng sự thật là, hiện tại bọn họ vẫn khỏe mạnh, vui vẻ, nghĩ lại cũng thể là có người âm thầm trợ giúp bọn họ.
Nghĩ đến hậu quả ấy, Thẩm Tiêu không khỏi rét lạnh một trận: “Bản đồ này thật sự nguy hiểm.”
“Ai nói không phải chứ.” Chử Đình nhìn sắc trời, thấy bây giờ còn là giữa trưa, vươn tay với Thẩm Tiêu nói: “Cô đã không muốn vào thành, vậy chúng ta rời khỏi nơi này đi. Nên nắm chắc thời gian kiếm tích phân.”
“Ừ.” Thẩm Tiêu nắm tay anh đứng lên, nơi này khắp nơi đều là xác rết, một giây thôi cô cũng không muốn nán lại đây.
Hai người bọn họ sóng vai đi trên đường chính, từng bước từng bước rời khỏi huyện Vân Hòa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây