“Cô Thẩm, kiếm!” Rốt cuộc, trong làn sương đen truyền đến tiếng của Lâm Huyền Chi.
Tinh thần của Thẩm Tiêu rung lên: “Đến đây!” Cầm kiếm vọt về hướng đó.
Sương mù quanh quẩn, Thẩm Tiêu không thấy rõ người, nhưng cô cũng không cần thấy rõ người. Cô cầm kiếm trong tay, khi nghe thấy tiếng của Lâm Huyền Chi hướng tới chỗ cô, cô dùng hết sức lực cầm kiếm bổ xuống, Lâm Huyền Chi tiến đến nhận kiếm bất ngờ không kịp phòng bị, thế mà bị cô chém mất nửa đầu.
Từ Lâm ở cách đó không xa nhìn thấy, mắt trừng muốn nứt ra: “Cô đang làm cái gì vậy!”
Thẩm Tiêu cũng lui về phía sau nửa bước, tựa vào Chử Đình đi tới từ phía sau. Cô không để ý tới Từ Lâm, bởi vì một màn trước mắt càng làm cho cô cảm thấy khủng bố… Lâm Huyền Chi rớt nửa đầu, nhưng miệng vết thương lại không chảy máu, cũng không có não người, thậm chí thân thể cũng không ngã xuống. Đầu tiên là một cọng râu ló ra từ miệng vết thương của anh ta, tiếp theo lại lộ ra một đầu trùng, một con rết máu chảy đầm đìa chui ra khỏi cơ thể của anh ta từng chút từng chút một.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây