Sau khi uống thuốc của bác sĩ đó kê, ba người Thẩm Tiêu lại nghỉ ngơi cho lại sức một phen, chứng bệnh nghiêm trọng lúc trước dần dần tiêu tan, chỉ còn lại một chút đau đầu bị cảm, tất cả mọi người vẫn còn chịu được.
Phòng của bác sĩ đó bị chiếm dụng, có lẽ bản thân ông ta phải đi tìm bạn bè chen chúc.
Vào lúc nửa đêm, khi Thẩm Tiêu rót ly nước cho Lâm Đồng, đột nhiên mở miệng nói: “Em quen biết bọn chị lâu như vậy, bọn chị cũng biết em là một đứa trẻ thông minh. Biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Hiện tại những người trên thuyền này, tương lai tất nhiên sẽ bước lên lục địa một lần nữa. Bọn chị sẽ tìm một gia đình mới phù hợp cho em. Mà có bí mật, lại cần em có thể giữ cả đời. Em có thể làm được không?”
Tiểu Lâm Đồng có thể vĩnh viễn làm được hay không, Thẩm Tiêu sẽ không ép buộc. Cái cô cần chính là cố gắng đừng nói ra khi cô còn ở thế giới này, cô không muốn dính phiền phức.
“Em làm được.” Lâm Đồng nói, mất đi gia đình khiến cô bé trưởng thành trong một đêm, cô bé không muốn trở thành gánh nặng của người khác, nhưng người bên ngoài rốt cuộc có đối tốt với cô bé hay không, trong lòng cô bé cũng rất rõ ràng: “Em không thể cùng hai người tạo thành một gia đình sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây