Những lời này không hiểu sao lại chọc Thẩm Tiêu một chút, cô theo bản năng muốn cười che dấu, nhưng trong đầu không biết sao lại nghĩ đến những lời Chử Đình nói tối ngày đó.
Bọn họ đều là người sắp sống lại, người sống lại không có trí nhớ.
Cho nên không cần nghĩ nhiều, sống cho thật tốt.
“Dù sao một người lớn như vậy, cũng nên học một chút.” Thẩm Tiêu nói: “No chưa? Nếu no rồi, chúng ta xuống tầng một đi, nói không chừng có thể đợi mấy người ông nội em trở về.”
Vừa nhắc đến chuyện này, Lâm Đồng ngay lập tức tỉnh táo tinh thần: “No rồi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây